Let me tell you about the time I fell in love. Not with a person, but with the Canadian backcountry. It was a crisp September morning, the kind where your breath hangs in the air like a little cloud. I’d just hauled my canoe over a killer portage, my shoulders aching, sweat cooling on my back. But then I caught my first glimpse of that pristine lake, mirror-smooth and reflecting the fiery autumn colors, and I knew I was a goner.
The Call of the Wild
Here’s the thing about backcountry camping in Canada – it gets under your skin. Sure, car camping is fun and all, but for me? Nothing beats the feeling of paddling out to a spot where the only human footprints are the ones you leave behind.
I remember my first multi-day trip in Algonquin Park. I was terrified, to be honest. What if I couldn’t start a fire? What if a bear ate all my food? (Spoiler alert: I managed the fire, and the only thing that tried to steal my food was an extremely persistent chipmunk.)
The Good, The Bad, and The Buggy
Now, I’m not going to sugarcoat it. Backcountry camping isn’t always Instagram-worthy moments. There are bugs. So. Many. Bugs. I’ve had days where I’ve looked like a flailing windmill, trying to swat away clouds of blackflies. And let’s not even talk about the time I accidentally set up my tent on a slope and spent the whole night slowly sliding into a heap at one end.
But you know what? Those moments make the good times even sweeter. Like when you’re sitting on a rock, feet dangling in the cool water, watching the sun set in a blaze of orange and pink. Or when you wake up to the haunting call of a loon echoing across the lake. Man, that sound still gives me goosebumps.
Lessons from the Trail
Backcountry camping has taught me more than just how to read a map or start a fire in the rain (although those are pretty handy skills). It’s taught me patience, resilience, and how to appreciate the little things – like how amazing a cup of cowboy coffee tastes when you’re watching the mist rise off the lake at dawn.
It’s also taught me about my limits. Like the time I bit off more than I could chew on a tough portage and had to swallow my pride and make two trips. No shame in that game, folks. The wilderness has a way of humbling you.
The Ultimate Digital Detox
You know what I love most about being out there? The silence. Not just the lack of traffic noise or people, but the absence of that constant digital buzz we’ve all gotten so used to. No emails, no notifications, no “urgent” messages that really aren’t all that urgent.
Instead, you tune into nature’s rhythms. You go to sleep when it gets dark and wake up with the birds. You become hyper-aware of the weather, the wind direction, the subtle changes that might mean rain is on the way.
Leave No Trace (Except in Your Memory)
One thing I take super seriously is leaving these beautiful places exactly as I found them – or better. Pack it in, pack it out. No exceptions. It breaks my heart when I come across a pristine site marred by someone’s trash or carelessness.
I once spent an hour picking up bits of plastic and foil from a campsite, muttering under my breath about inconsiderate campers. But you know what? It felt good to leave that spot cleaner than I found it. It’s our responsibility to protect these wild places so future generations can fall in love with them too.
The Addiction is Real
I’ll be honest – backcountry camping has ruined me for regular vacations. Why would I want to fight crowds at a resort when I could be out here, where the loudest noise is the splash of a jumping fish or the rustle of leaves in the wind?
Every winter, I find myself poring over maps, planning the next summer’s adventures. Where will I go next? Quetico? Killarney? The wild coast of BC? The possibilities seem endless, and that’s part of the magic.
So here’s my advice to you: If you haven’t experienced the Canadian backcountry yet, what are you waiting for? Rent a canoe, pack your sense of adventure (and some good bug spray), and get out there. Just be warned – it might change your life. It certainly changed mine.
And if you see me out there, paddling along with a big grin on my face? Don’t be shy, say hi! I’m always up for swapping camp stories. Just don’t ask me about my secret fishing spots – a true Canadian camper never tells!
—-/———/——-
Mê Mẩn Vùng Hoang Dã: Tại Sao Tôi Nghiện Cắm Trại Vùng Sâu Canada
Để tôi kể cho bạn nghe về lần tôi rơi vào lưới tình. Không phải với một người, mà với vùng hoang dã Canada. Đó là một buổi sáng tháng Chín se lạnh, kiểu thời tiết mà hơi thở của bạn lơ lửng trong không khí như một đám mây nhỏ. Tôi vừa kéo chiếc canoe qua một đoạn đường khó nhằn, vai đau nhức, mồ hôi lạnh toát sau lưng. Nhưng rồi tôi bắt gặp cảnh tượng đầu tiên của hồ nước trong vắt, phẳng lặng như gương phản chiếu sắc màu rực rỡ của mùa thu, và tôi biết mình đã “cưa đổ cây si” rồi.
Tiếng Gọi Của Hoang Dã
Này nhé, có một điều về cắm trại vùng hoang dã ở Canada – nó thấm vào máu bạn đấy. Đúng là cắm trại bằng ô tô cũng vui, nhưng với tôi á? Chẳng có gì sánh được với cảm giác chèo thuyền đến một nơi mà dấu chân người duy nhất là những dấu chân bạn để lại.
Tôi nhớ chuyến đi nhiều ngày đầu tiên ở Công viên Algonquin. Thật lòng mà nói, tôi sợ xanh mặt. Nếu tôi không thể nhóm lửa thì sao? Nếu gấu ăn hết đồ ăn của tôi thì sao? (Tiết lộ nhé: Tôi đã nhóm được lửa, và thứ duy nhất cố gắng đánh cắp đồ ăn của tôi là một con sóc chuột cực kỳ dai dẳng.)
Mặt Tốt, Mặt Xấu, và Côn Trùng
Giờ thì, tôi sẽ không “bôi đường qua loa” đâu. Cắm trại vùng hoang dã không phải lúc nào cũng xứng đáng để đăng Instagram đâu. Có rất nhiều côn trùng. Rất. Nhiều. Côn. Trùng. Tôi đã có những ngày trông như cối xay gió điên cuồng, cố gắng đuổi đám ruồi đen đông như kiến. Và đừng nhắc đến lần tôi vô tình dựng lều trên một triền dốc và dành cả đêm từ từ trượt xuống thành một đống ở một đầu lều.
Nhưng bạn biết không? Những khoảnh khắc đó làm cho những thời điểm tốt đẹp càng ngọt ngào hơn. Như khi bạn ngồi trên tảng đá, chân thõng xuống nước mát, ngắm mặt trời lặn trong ánh cam và hồng rực rỡ. Hoặc khi bạn thức dậy với tiếng kêu ma mị của chim lặn vang vọng khắp hồ. Trời ơi, âm thanh đó vẫn làm tôi nổi da gà.
Bài Học Từ Đường Mòn
Cắm trại vùng hoang dã đã dạy tôi nhiều thứ hơn là chỉ cách đọc bản đồ hay nhóm lửa trong mưa (mặc dù đó là những kỹ năng khá hữu ích). Nó dạy tôi về sự kiên nhẫn, sức chịu đựng, và cách đánh giá cao những điều nhỏ nhặt – như việc một tách cà phê kiểu cao bồi ngon tuyệt cú mèo như thế nào khi bạn đang ngắm sương mù bay lên từ mặt hồ lúc bình minh.
Nó cũng dạy tôi về giới hạn của mình. Như lần tôi “cắn phải miếng to hơn miệng” trên một đoạn đường khó và phải “nuốt ngược cái tự ái” để đi hai chuyến. Không có gì phải xấu hổ cả, các bạn à. Thiên nhiên hoang dã có cách riêng để khiến bạn khiêm tốn.
Giải Độc Kỹ Thuật Số Tuyệt Vời Nhất
Bạn biết điều gì tôi yêu thích nhất khi ở ngoài đó không? Sự im lặng. Không chỉ là thiếu vắng tiếng ồn giao thông hay con người, mà là sự vắng mặt của tiếng vo ve kỹ thuật số liên tục mà tất cả chúng ta đã quá quen thuộc. Không email, không thông báo, không tin nhắn “khẩn cấp” mà thực ra chẳng khẩn cấp gì.
Thay vào đó, bạn hòa mình vào nhịp điệu của thiên nhiên. Bạn đi ngủ khi trời tối và thức dậy cùng với chim. Bạn trở nên cực kỳ nhạy cảm với thời tiết, hướng gió, những thay đổi tinh tế có thể báo hiệu trời sắp mưa.
Không Để Lại Dấu Vết (Ngoại Trừ Trong Kí Ức)
Một điều tôi cực kỳ nghiêm túc là để lại những nơi đẹp đẽ này đúng như khi tôi tìm thấy chúng – hoặc thậm chí còn tốt hơn. Mang vào bao nhiêu thì mang ra bấy nhiêu. Không có ngoại lệ. Tôi đau lòng khi bắt gặp một địa điểm hoang sơ bị hủy hoại bởi rác rưởi hoặc sự bất cẩn của ai đó.
Có lần tôi đã dành một giờ để nhặt những mảnh nhựa và giấy bạc từ một địa điểm cắm trại, lẩm bẩm về những người cắm trại thiếu ý thức. Nhưng bạn biết không? Cảm giác để lại nơi đó sạch sẽ hơn khi tôi tìm thấy thật tuyệt vời. Đó là trách nhiệm của chúng ta để bảo vệ những nơi hoang dã này để các thế hệ tương lai cũng có thể yêu mến chúng.
Cơn Nghiện Là Có Thật
Tôi thành thật mà nói – cắm trại vùng hoang dã đã khiến tôi chán ngán những kỳ nghỉ bình thường. Tại sao tôi lại muốn chen chúc ở một khu nghỉ dưỡng khi tôi có thể ở ngoài này, nơi âm thanh lớn nhất là tiếng cá nhảy hoặc tiếng lá xào xạc trong gió?
Mỗi mùa đông, tôi lại thấy mình mê mải nghiên cứu bản đồ, lên kế hoạch cho những cuộc phiêu lưu mùa hè tiếp theo. Tôi sẽ đi đâu tiếp? Quetico? Killarney? Bờ biển hoang dã của BC? Có vẻ như khả năng là vô tận, và đó là một phần của sự kỳ diệu.
Vậy đây là lời khuyên của tôi cho bạn: Nếu bạn chưa trải nghiệm vùng hoang dã Canada, bạn còn chờ đợi gì nữa? Thuê một chiếc canoe, mang theo tinh thần phiêu lưu (và một ít thuốc chống côn trùng tốt), và ra ngoài đó đi. Chỉ cần cảnh báo – nó có thể thay đổi cuộc đời bạn đấy. Nó chắc chắn đã thay đổi cuộc đời tôi.
Và nếu bạn thấy tôi ngoài đó, chèo thuyền với một nụ cười rạng rỡ trên mặt? Đừng ngại, hãy chào hỏi nhé! Tôi luôn sẵn sàng trao đổi những câu chuyện cắm trại. Chỉ đừng hỏi tôi về những điểm câu cá bí mật của tôi – một người cắm trại Canada đích thực không bao giờ tiết lộ đâu!
Comments