I still remember the day I met Hang, a Vietnamese-Canadian nurse in Toronto. Over coffee, she shared her daily struggles with Toronto's sky-high rent, working extra shifts just to make ends meet. That same afternoon, I read an IRCC report stating that Canada spends 224 CAD daily on each refugee's settlement - roughly 7,000 CAD monthly per person. The contrast hit me hard. How do we make sense of this?
Let me be clear - this isn't just about numbers. Behind that 224 CAD daily figure are real human stories: families fleeing violence, children seeking safety, people just like us who happened to be born in less fortunate circumstances. I think about my early days as a refugee, and why Canada chose this path of generosity.
But I also think about Victor, my neighbor, a senior who carefully counts her pennies at the grocery store. Or Benny, a young teacher who's given up on ever owning a home in our city. Their struggles are equally real and valid.
Let's be honest with ourselves. When I walk through downtown, I see the growing tent cities. When I chat with friends, I hear stories of delayed surgeries and endless healthcare waitlists. My own sister-in-law, despite working full-time, had to move back in with her parents because she couldn't afford rent.
The other day, I calculated my tax contribution to refugee support programs. It wasn't insignificant. Like many of you, I want to help, but I also worry about our community's capacity to keep giving at this level, especially with the political winds changing south of our border and the possibility of even more refugees seeking our help.
This morning, I visited a coffee shop where something remarkable was happening. Local businesses were partnering with refugee families - offering job training while getting skilled workers in return. I saw Canadian retirees teaching English, their students sharing traditional cooking techniques in exchange. It made me wonder: could this be part of our answer?
Maybe we don't need to choose between helping others and taking care of our own. Perhaps we just need to be smarter about how we do both. I've seen refugee families sharing housing costs, creating small businesses that employ locals, bringing new life to aging neighborhoods.
I'll be honest - I worry about our future. When I hear about another friend leaving Canada because they can't afford to stay, or when I read about increasing pressure on our social services, I wonder if we're finding the right balance. But then I remember the early days how Canada welcomed my brother and me, and I want to give back, continuing the legacy of compassion.
Some nights, I lie awake wondering:
How would I want to be treated if I were forced to flee my home?
What kind of Canada do I want my children to inherit?
Is there a way to be both kind and wise with our resources?
This isn't just policy for me anymore. It's about who we are as Canadians. When I drop off my son at school and see him playing with kids from all over the world - some whose families arrived as refugees - I see both the challenges and the promise of our choices.
I'm sharing these thoughts not because I have all the answers, but because I believe this conversation matters to all of us. Whether you're struggling to make rent in Vancouver, running a business in Halifax, or volunteering at a refugee center in Montreal, your perspective is part of this story.
What's your experience? How do you see us balancing our tradition of welcome with our domestic needs? Share your stories below - let's find our way forward together.
Because at the end of the day, this isn't about statistics or policies. It's about people - all of us - trying to build a better Canada together.
Lòng Nhân Ái Của Canada: Tâm Sự Với Các Bạn Về Đất Nước Thứ Hai Của Chú
Chú vẫn nhớ như in ngày đầu gặp chị Hằng, một y tá gốc Việt đang làm việc tại Toronto. Qua tách cà phê sáng, chị tâm sự với chú về những vất vả để theo kịp tiền thuê nhà "trên trời" ở Toronto, phải làm thêm ca để có đủ chi tiêu. Cũng trong chiều hôm đó, chú đọc được báo cáo từ IRCC cho thấy chính phủ Canada chi tới 224 đô một ngày cho mỗi người tị nạn - tương đương gần 7,000 đô mỗi tháng. Sự tương phản này khiến chú không khỏi day dứt. Làm sao để hiểu được điều này, các bạn nhỉ?
Chú muốn nói thật lòng với các bạn - đây không đơn thuần là chuyện con số. Đằng sau con số 224 đô mỗi ngày là những câu chuyện đời thực: những gia đình chạy trốn bạo lực, những đứa trẻ tìm kiếm bình yên, những con người như chúng ta nhưng không may sinh ra ở những nơi kém may mắn hơn. Chú nghĩ về những ngày đầu làm người tị nạn của mình, và hiểu được vì sao Canada chọn con đường của lòng nhân ái này.
Nhưng chú cũng không quên được anh Hùng, hàng xóm của chú, một cụ già cẩn thận đếng từng đồng khi đi chợ. Hay như cháu Benny, thầy giáo trẻ đã từ bỏ giấc mơ có nhà riêng ở thành phố này. Những khó khăn của họ cũng thật và đáng được quan tâm không kém.
Các bạn, mình phải thật lòng với nhau. Khi chú đi bộ qua khu trung tâm, chú thấy những lều trại tạm bợ ngày càng nhiều. Khi trò chuyện với bạn bè, chú nghe kể về việc phẫu thuật bị hoãn và danh sách chờ đợi dài bất tận trong y tế. Cô em dâu chú, Linda, mặc dù làm việc toàn thời gian, vẫn phải chuyển về ở với bố mẹ vì không đủ tiền thuê nhà.
Mới đây, chú tính toán phần đóng góp thuế của mình cho các chương trình hỗ trợ người tị nạn. Con số không nhỏ chút nào. Giống như nhiều bạn, chú muốn giúp đỡ, nhưng cũng lo lắng về khả năng cộng đồng chúng ta có thể tiếp tục duy trì mức độ này, nhất là khi tình hình chính trị ở phía nam biên giới đang thay đổi và khả năng sẽ có thêm nhiều người tị nạn tìm đến sự giúp đỡ của chúng ta.
Các bạn biết không, sáng nay chú ghé một quán cà phê và chứng kiến điều thú vị. Các doanh nghiệp địa phương đang hợp tác với các gia đình tị nạn - vừa đào tạo nghề vừa có được người lao động có tay nghề. Chú thấy những người về hưu Canada dạy tiếng Anh, còn học viên của họ chia sẻ cách nấu các món ăn truyền thống để đáp lại. Điều này khiến chú tự hỏi: có phải đây là một phần của câu trả lời không?
Có lẽ chúng ta không cần phải chọn giữa việc giúp đỡ người khác và chăm sóc người của mình. Có thể chúng ta chỉ cần thông minh hơn trong cách thực hiện cả hai việc. Chú đã thấy những gia đình tị nạn chung nhau thuê nhà, mở những cửa hàng nhỏ tạo việc làm cho người địa phương, mang lại sức sống mới cho những khu phố già cỗi.
Chú thành thật với các bạn - chú lo cho tương lai lắm. Khi nghe tin một người bạn nữa rời Canada vì không đủ khả năng ở lại, hay khi đọc về áp lực ngày càng tăng lên hệ thống phúc lợi xã hội, chú tự hỏi liệu chúng ta có đang cân bằng đúng mức không. Nhưng rồi chú nhớ lại những ngày đầu khi Canada đón nhận anh em chú, và chú muốn đền đáp, tiếp nối di sản của lòng nhân ái này.
Đôi khi nằm trằn trọc, chú tự hỏi:
Nếu phải bỏ nhà ra đi, chúng ta muốn được đối xử như thế nào?
Chúng ta muốn để lại một đất nước Canada như thế nào cho con cháu?
Làm sao để vừa nhân ái vừa khôn ngoan trong việc sử dụng nguồn lực?
Với chú, đây không còn là chuyện chính sách nữa. Đây là câu chuyện về con người Canada chúng ta. Khi đưa con trai đến trường và thấy cháu chơi đùa với những đứa trẻ từ khắp nơi trên thế giới - trong đó có những gia đình đến đây như người tị nạn - chú nhìn thấy cả thách thức lẫn niềm hy vọng trong những lựa chọn của chúng ta.
Chú chia sẻ những suy nghĩ này không phải vì chú có tất cả câu trả lời, mà vì chú tin rằng cuộc trò chuyện này quan trọng với tất cả chúng ta. Dù các bạn đang vất vả trả tiền thuê nhà ở Vancouver, điều hành doanh nghiệp ở Halifax, hay tình nguyện tại trung tâm tị nạn ở Montreal, góc nhìn của các bạn đều là một phần của câu chuyện này.
Các bạn có trải nghiệm gì? Các bạn nghĩ sao về việc cân bằng giữa truyền thống đón nhận và nhu cầu trong nước của chúng ta? Hãy chia sẻ câu chuyện của các bạn dưới đây nhé - chúng ta cùng nhau tìm hướng đi phía trước.
Bởi vì cuối cùng, đây không phải là chuyện thống kê hay chính sách. Đây là chuyện về con người - tất cả chúng ta - cùng nhau xây dựng một Canada tốt đẹp hơn.
Comments