top of page

Book Review: The Year of Magical Thinking by Joan Didion

Tiếng Việt bên dưới




Losing my mother felt like my entire world shifted, like life itself broke into a before and after. In the weeks that followed, I found myself grasping for some kind of anchor, something to help me navigate the unbearable grief. That’s when I stumbled upon Joan Didion’s The Year of Magical Thinking. I had always been drawn to sad books, but this one felt different—like it had found me at the exact moment I needed it most.

This book is Didion’s account of the year following the sudden death of her husband, John Gregory Dunne, and the concurrent illness of their daughter. It’s about the madness of grief, the longing to turn back time, and the difficulty of forcing oneself back to some semblance of normal. As I read her words, I felt a quiet resonance with my own experiences, especially the strange, impossible hope to reverse the course of what’s already happened.

One of the things that struck me deeply was how Didion captures the way grief makes us try to hold onto the past. She writes about keeping John’s shoes because, on some level, she believed he might come back and need them. This hit home for me—I’ve had my own moments of wanting to preserve some small piece of my mother, like keeping her favorite mug in its place as if it were waiting for her. That irrational hope that time might somehow bend and bring her back—it’s painful, but it’s real. I found comfort in knowing I wasn’t the only one who thought this way.

Didion’s depiction of marriage as a shared memory really resonated with me, especially as I reflected on my own family. She writes that “marriage is memory, marriage is time,” and it’s in these shared experiences that we truly live. When John dies, she isn’t just losing a partner—she’s losing half of the memories they built together. I thought about my parents and how they used to give each other small gifts, not material things, but compliments, little affirmations that built up their marriage over time. It made me realize that, like Didion, I wasn’t just mourning my mother; I was mourning the entire life we had built together.

Grief, as Didion describes it, feels like a nuclear bomb—an explosion that destroys everything in its wake, leaving you to sift through the ruins. That’s exactly how I’ve felt since my mother passed. Everything familiar suddenly became foreign. Even the simplest routines felt like monumental tasks. Didion captures that struggle of forcing oneself back to normal, the way people expect you to return to life as usual when inside, nothing feels usual at all. It’s comforting, in a strange way, to know that this feeling isn’t unique to me.

One of the most personal takeaways from the book was Didion’s habit of jotting down random thoughts in her notebook throughout her grieving process. I’ve always found solace in writing, too, especially when the chaos of my mind feels too overwhelming to contain. In a sense, Didion’s notes became her way of piecing together the fragments of her life, and I’ve started doing the same—writing down fleeting thoughts, memories, and even just the mundane details of my day. It feels like a way of keeping a thread connected to reality when everything else feels like it’s spinning out of control.

In one passage, Didion wonders if those grieving are concerned about self-pity, and I found myself grappling with the same question. There’s an unspoken guilt that comes with grief—wondering if you’re dwelling too much, feeling too much. But Didion’s honesty helped me realize that this is all part of the process. Grief isn’t something you just “get over.” It lingers, it consumes, and it reshapes who you are. It’s okay to feel it deeply, and it’s okay to not rush through it.

By the end of the book, I came to understand that, like Didion, I am left with this life that now feels like it’s “left over” and full of time to kill. That idea lingers with me—the sense that life doesn’t stop, even when we desperately want it to. Time moves forward, and somehow, we have to learn to live within it. As Didion writes, “Time is the school in which we learn, time is the fire in which we burn.”

Reading The Year of Magical Thinking didn’t provide all the answers to my grief, but it helped me see that what I’m going through is a shared experience—something felt by anyone who’s ever lost someone they love. It gave me a small glimpse of hope that, while the pain never fully goes away, there’s a way to live alongside it.

Đánh giá sách: The Year of Magical Thinking của Joan Didion

Mất mẹ giống như cả thế giới của mình đột ngột thay đổi, như cuộc sống bị chia cắt thành trước và sau. Trong những tuần sau đó, mình như bám víu vào bất cứ thứ gì có thể giúp mình vượt qua nỗi đau không thể chịu nổi. Đó là lúc mình tình cờ tìm thấy cuốn sách The Year of Magical Thinking của Joan Didion. Mình luôn yêu thích những cuốn sách buồn, nhưng cuốn sách này lại khác – như thể nó đã tìm đến mình đúng vào thời điểm mình cần nhất.

Cuốn sách là câu chuyện của Didion về một năm sau khi chồng bà, John Gregory Dunne, đột ngột qua đời và con gái bà, Quintana Roo, đang ốm nặng. Đây là một cuốn hồi ký về sự điên cuồng của nỗi đau, về khao khát muốn quay ngược thời gian và sự khó khăn trong việc buộc mình trở lại cuộc sống bình thường. Khi đọc những lời của bà, mình cảm nhận được sự đồng điệu với những trải nghiệm của chính mình, đặc biệt là niềm hy vọng vô lý rằng có thể làm lại quá khứ.

Một trong những điều khiến mình xúc động sâu sắc là cách Didion mô tả việc con người cố níu kéo quá khứ khi mất mát. Bà viết về việc giữ lại đôi giày của John vì một phần nào đó trong tâm trí bà tin rằng ông sẽ quay lại và cần đến chúng. Điều này đánh thẳng vào trái tim mình – mình cũng đã có những khoảnh khắc muốn giữ lại một phần nhỏ của mẹ, như giữ nguyên chiếc cốc yêu thích của bà, cứ như thể nó đang chờ bà trở lại. Hy vọng vô lý rằng thời gian có thể uốn cong để đưa bà về – đau đớn nhưng rất con người. Mình cảm thấy an ủi khi biết mình không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.

Didion mô tả hôn nhân như là ký ức chung, điều này thực sự chạm đến mình, nhất là khi mình nghĩ về gia đình mình. Bà viết rằng “hôn nhân là ký ức, hôn nhân là thời gian,” và trong những trải nghiệm đó, chúng ta thực sự sống. Khi John qua đời, Didion không chỉ mất đi một người bạn đời mà còn mất đi một nửa của những ký ức họ đã cùng nhau tạo dựng. Điều đó khiến mình nghĩ về cha mẹ mình và cách họ tặng nhau những món quà nhỏ, không phải là vật chất mà là những lời khen ngợi, những lời động viên xây dựng nên hôn nhân của họ theo thời gian. Mình nhận ra rằng, giống như Didion, mình không chỉ đau buồn vì mất mẹ; mình còn đau buồn cho cuộc sống chúng mình đã cùng nhau xây dựng.

Nỗi đau, như Didion mô tả, giống như một quả bom hạt nhân – một vụ nổ phá hủy tất cả mọi thứ trong tầm tay, để lại mình lạc lối trong đống đổ nát. Đó chính xác là cảm giác của mình sau khi mẹ qua đời. Mọi thứ quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ. Ngay cả những thói quen đơn giản nhất cũng trở thành những nhiệm vụ khó khăn. Didion mô tả sự cố gắng để ép bản thân trở lại bình thường một cách rất chân thực và phổ biến mà mình đã cảm nhận được. Mình nghĩ bất cứ ai đã trải qua mất mát đều có thể hiểu được áp lực đó – dù là tự áp đặt hay do xã hội – để nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường.

Một điều khác mà mình rất thích ở cuốn sách này là cách Didion ghi lại những suy nghĩ ngẫu nhiên trong cuốn sổ tay của mình trong suốt quá trình đau buồn. Mình cũng luôn tìm thấy sự an ủi trong việc viết, đặc biệt là khi tâm trí mình quá hỗn loạn. Theo một cách nào đó, những ghi chú của Didion trở thành cách để bà ghép lại những mảnh vỡ của cuộc đời mình, và mình cũng đã bắt đầu làm điều tương tự – viết ra những suy nghĩ thoáng qua, ký ức và thậm chí cả những chi tiết thường ngày. Đó như là một cách để giữ một sợi dây nối với thực tại khi mọi thứ khác dường như đang xoay chuyển không kiểm soát được.

Trong một đoạn văn, Didion tự hỏi liệu những người đau buồn có lo lắng về việc tự thương hại bản thân không, và mình cũng đã tự vật lộn với câu hỏi tương tự. Có một cảm giác tội lỗi không được nói ra khi đau buồn – tự hỏi liệu mình có đang chìm đắm quá nhiều, cảm nhận quá nhiều không. Nhưng sự chân thành của Didion giúp mình nhận ra rằng tất cả những điều đó đều là một phần của quá trình. Nỗi đau không phải là thứ mà bạn chỉ “vượt qua.” Nó kéo dài, nó tiêu hao và nó tái định hình con người bạn. Điều đó là bình thường và không cần phải vội vã vượt qua.

Đến cuối cuốn sách, mình hiểu ra rằng, giống như Didion, mình còn lại một cuộc đời mà giờ đây cảm giác như là “thời gian thừa” mà mình phải giết đi. Ý tưởng này khiến mình suy nghĩ – cảm giác rằng cuộc sống không dừng lại, ngay cả khi chúng ta muốn nó dừng lại. Thời gian tiếp tục trôi, và bằng cách nào đó, chúng ta phải học cách sống chung với nó. Như Didion viết, “Thời gian là trường học mà ta học, thời gian là ngọn lửa mà ta thiêu đốt.”

Đọc The Year of Magical Thinking không đưa ra tất cả câu trả lời cho nỗi đau của mình, nhưng nó giúp mình nhận ra rằng những gì mình đang trải qua là một trải nghiệm chung – điều mà bất cứ ai từng mất đi một người thân yêu đều cảm thấy. Nó mang lại cho mình một chút hy vọng nhỏ rằng, dù nỗi đau không bao giờ thực sự biến mất, vẫn có một cách để sống cùng với nó.

Comentários


bottom of page