My dearest Kieu,
As I sit to write to you under the somber shadows that stretch long into the evening, my thoughts are tangled with the threads of melancholy and introspection. Today, unlike any other, I have witnessed the dual nature of human endeavors—how a simple act of kindness can unwittingly become the harbinger of unforeseen sorrows. This revelation has shaken me deeply, rattling the foundations of what I believed about the simplicity of good intentions.
In the quiet aftermath of this realization, I find myself enveloped by a helplessness that is both alien and suffocating. It has prompted a cascade of reflections about our past, about the days drenched in sunlight when our biggest concern was how long we could linger in each other’s company before the world demanded our attention again. How distant those days seem now, as I navigate the complexities of life that insist on a maturity I sometimes resent having to embrace.
I am reaching out to you across the vast expanse that separates us, driven by an intense need for the sanctuary that I once found in your presence. How do you withstand the relentless passage of time and the trials it brings? How do you find the strength to face each day with resolve, knowing all too well the imperfections and injustices that life so indiscriminately lays before us?
Today, my work, which often fills me with a sense of purpose and fulfillment, felt hollow. As I assisted a young couple eager to start a new life in Canada, their story unfolded into a narrative marked by separation and sacrifice, mirroring the very essence of our own separation. Their love, vibrant and hopeful, now faces barriers as formidable as those that have stealthily erected themselves between us over the years. It is a poignant reminder of the fragility of human connections, and it leaves me pondering the cruel irony of fate.
Kieu, in this hour of despair, I am inexplicably drawn to the memory of your resilience. Your strength, often quiet yet unwavering, has been a beacon during my darkest times. It is your spirit that I seek to channel now as I grapple with the shadows of doubt that this day has cast over me. Help me to rediscover the courage to greet each dawn as a bearer of possibility rather than as a harbinger of inevitable hardships.
As I write this, the words seem inadequate to capture the tempest of emotions that threatens to overwhelm my resolve. Today, I have lost something intangible yet palpably vital—perhaps it is a fragment of my naivety, or maybe it is the last vestiges of an unfounded optimism about the world.
Yet, I continue to place one foot in front of the other, to traverse the path laid out by necessity and duty. It is a path fraught with complexity, yet it is also the one that holds the promise of leading me back to you. Help me, Kieu, to hold fast to the notion that amidst the vast, intricate tapestry of life, each thread—no matter how seemingly inconsequential—has its rightful place, and every shadow cast is defined by its source of light.
In writing to you, I find a semblance of peace, a momentary respite from the turmoil that has taken residence in my heart. I cling to the hope that these words find you in a moment of serenity, that they bring with them a whisper of the past and a breath of the future—a future where our paths may converge once more, allowing us to share the burdens and the beauties of life with the same fervor as we once shared our dreams and secrets under the starlit sky of our youth.
Until that day, I remain yours—bound not just by memories, but by the unshakeable belief that our story is far from over.
With all the love that I have left to give,
Tuan
Kiều,
Khi ngồi viết thư cho em dưới những bóng râm buồn bã kéo dài về chiều, tâm trí tôi đan xen giữa những sợi dây buồn bã và trầm ngâm. Hôm nay, không giống bất cứ ngày nào khác, tôi đã chứng kiến bản chất đối lập của những nỗ lực con người – làm thế nào một hành động tử tế đơn giản có thể vô tình trở thành điềm báo của những nỗi buồn bất ngờ. Sự nhận thức này đã làm tôi rung động sâu sắc, lay động nền tảng của những gì tôi tin tưởng về sự đơn giản của ý định tốt.
Trong khoảng lặng sau khi nhận ra điều đó, tôi thấy mình bị bao trùm bởi một sự bất lực xa lạ và ngột ngạt. Nó đã gây ra một chuỗi suy ngẫm về quá khứ của chúng ta, về những ngày tràn ngập nắng ấm khi mối bận tâm lớn nhất của chúng ta là thưởng thức khoảng thời gian ở bên nhau trước khi thế giới đòi hỏi sự chú ý của chúng ta trở lại. Những ngày tháng đó giờ đây xa xôi biết bao, khi tôi đang vật lộn với những phức tạp của cuộc sống đòi hỏi một sự trưởng thành mà đôi lúc tôi cảm thấy lưu luyến phải đón nhận.
Tôi đang với tay về phía em qua khoảng cách bao la tách biệt chúng ta, bị thôi thúc bởi một nhu cầu mãnh liệt về nơi nương náu mà tôi từng tìm thấy trong hiện diện của em. Làm thế nào em có thể chịu đựng sự trôi qua không ngừng nghỉ của thời gian và những thử thách mà nó mang lại? Làm thế nào em tìm được sức mạnh để đón đầu từng ngày với nghị lực, khi em quá rõ những khiếm khuyết và bất công mà cuộc đời một cách thiển cận đặt ra trước mặt chúng ta?
Hôm nay, công việc của tôi, thường đem lại cho tôi một cảm giác có mục đích và thỏa mãn, lại trở nên trống rỗng. Khi tôi hỗ trợ một cặp đôi trẻ mong muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở Canada, câu chuyện của họ dần hé lộ một chuỗi sự kiện đánh dấu bởi sự chia ly và hy sinh, phản chiếu chính con đường chia lìa của chúng ta. Tình yêu của họ, tràn đầy sức sống và hy vọng, giờ đang đối mặt với những rào cản lớn lao không kém gì những trở ngại đã lặng lẽ dựng lên giữa chúng ta trong suốt nhiều năm qua. Đó là một lời nhắc nhở đầy xúc động về sự mong manh của các mối liên kết con người, và nó để lại trong tôi suy ngẫm về sự đầy mỉa mai tàn khốc của số phận.
Kiều ơi, trong giờ khắc tuyệt vọng này, tôi bất giác hướng về kỷ niệm về sự kiên cường của em. Sức mạnh của em, thường lặng lẽ nhưng không hề lay chuyển, đã là ngọn đuốc soi đường trong những lúc tối tăm nhất của tôi. Chính tinh thần của em mà tôi đang cố gắng khơi dậy lúc này khi tôi đang vật lộn với những áng mây nghi ngờ mà ngày hôm nay đã đặt lên vai tôi. Hãy giúp tôi tái khám phá lại nghị lực để đón chào từng bình minh như một khả năng mới thay vì một điềm báo về những khó khăn không thể tránh khỏi.
Khi viết những dòng này, những lời tựa hồ không đủ để gói gọn cơn bão cảm xúc đang đe dọa làm lung lay nghị lực của tôi. Hôm nay, tôi đã đánh mất một thứ gì đó khó nói, nhưng có thể cảm nhận được sự sống còn cần thiết – có lẽ là một mảnh của sự ngây thơ, hoặc những di tích cuối cùng của một niềm lạc quan vô căn cứ về thế giới.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục đặt bước chân trước bước chân sau, đi trên con đường mà nghĩa vụ và bổn phận đã vạch ra. Đó là một con đường đầy rẫy phức tạp, nhưng cũng chính là con đường đó hứa hẹn sẽ đưa tôi trở lại bên em. Hãy giúp tôi, Kiều ơi, giữ vững niềm tin rằng trong tấm thảm đan phức tạp của cuộc đời, mỗi sợi chỉ – cho dù có vẻ vô nghĩa đến mức nào – đều có vị trí xứng đáng của nó, và mỗi bóng râm đều được định nghĩa bởi nguồn sáng của chính nó.
Khi viết cho em, tôi tìm thấy một chút bình yên, một khoảnh khắc tạm lánh khỏi cơn xoáy của đau khổ đã làm tổ trong trái tim tôi. Tôi bám víu vào hy vọng rằng những lời này sẽ tìm đến em trong một khoảnh khắc thư thái, rằng chúng mang theo một tiếng thì thầm của quá khứ và một làn hơi thở của tương lai – một tương lai nơi con đường của chúng ta có thể hội ngộ lại, để chúng ta có thể chia sẻ gánh nặng cũng như vẻ đẹp của cuộc sống với cùng một niềm khát khao mãnh liệt như thuở nào chúng ta từng chia sẻ ước mơ và bí mật dưới bầu trời đầy sao của tuổi trẻ.
Cho đến ngày đó, tôi vẫn là của em – gắn kết không chỉ bởi ký ức, mà còn bởi niềm tin bất diệt rằng câu chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc.
Với tất cả tình yêu mà tôi còn có thể dành tặng
Tuan
コメント